VẺ ĐẸP CỦA ĐÀ LẠT

Xuân Sơn Võ

Tôi tham gia 2 nhóm trên facebook về Đà Lạt. Đây đều là các nhóm công khai. Một nhóm có 27.000 thành viên, còn nhóm kia thì có 108.600 thành viên. Cả hai nhóm đều chuyên viết về Đà Lạt, nhưng lại viết theo hai góc độ khác nhau.

Một nhóm luôn bị tố cáo là toàn nói xấu Đà Lạt. Admin của nhóm này đăng nhiều bình luận hoặc hình ảnh không đẹp của Đà Lạt. Đôi khi đăng quá nhiều những thông tin tiêu cực, làm cho nhóm đôi khi trở nên cực đoan. Ngay cả một vài người thân, người quen của tôi cũng khó chịu với việc này.

Nhóm còn lại, thì lại toàn đăng những hình ảnh lung linh của Đà Lạt, thường xuyên sưu tầm những hình ảnh thật đẹp của Đà Lạt xưa, và đăng hình Đà Lạt ngày nay cũng toàn là những khung hình đẹp. Xem bài của nhóm này, chúng ta chỉ thấy toàn những khung hình tuyệt đẹp của Đà Lạt.

Quán Café Tùng

Giả sử như cùng một cảnh người chụp ngồi trên mặt nước, nhóm thứ nhất thì đăng hình nhưng bình luận, rằng Đà Lạt bây giờ chỗ nào cũng nhái theo trend này, nhám chán quá. Còn nhóm kia thì đăng cái hình thật sắc nét, thật tương phản, màu sắc thật lung linh, và không nói gì cả.

Có người còn cho rằng nhóm thứ nhất chủ yếu là dìm hàng các khu du lịch, chắc là có ý định gì đó.

Còn nhóm kia, có lẽ đăng hoài hình ảnh đẹp của khung cảnh, sương mù, cây, hoa, lá, đá… nên cách dây ít bữa đăng lên một tấm hình cái thung lũng được phủ kín bởi nhà màng, và bình luận, rằng nhà màng đẹp quá. Có người vô phản bác, rằng nhà màng xấu hoắc mà đẹp gì. 

Thế là tranh cãi. Người bảo đẹp cho biết, là các nhà màng nuôi sống người dân, khi cho doanh thu gấp 5, 6 lần trồng ngoài trời. Thì ra đây là cái đẹp về kinh tế. Hôm nay tìm lại không thấy bài đó đâu, nhưng lại có một tấm hình khác, chụp khung cảnh nhà màng ở một góc và chiếu sáng tuyệt đẹp, với bình luận: “Gió lạnh chiều đông”.

Thế rồi, trong cái nhóm toàn hình ảnh đẹp, bỗng nhiên xuất hiện một stt phê phán, rằng xây bậc thềm kiểu gì mà ngày nào cũng có người té, rằng thấy người khách Hàn Quốc té chảy máu đầu mà xót xa. Vậy là có người vô phản biện liền, rằng xây beton thì bảo xấu, xây bằng đá thì bảo trơn, chẳng biết làm sao để chiều.

Ai đó nói nên tìm hiểu cách người Pháp ngày xưa xây vỉa hè (ý là không trơn trượt). Thế là lại có ngay ý kiến: qua Pháp mà sống, Việt Nam chỉ làm được thế thôi. Nếu thật tình Việt Nam chỉ làm được thế thôi, thì Việt Nam là nơi quá nguy hiểm, sứt đầu mẻ trán như chơi. Nhưng biết làm sao được, theo các bạn ấy, Việt Nam như thế đấy, hay Đà Lạt như thế đấy, thích thì đến, còn không thì đi sang Pháp mà khen.

Chợt nhớ cái stt về nhà màng. Và khi xem được cái hình nhà màng được comment “Gió lạnh chiều đông”. Thì thấy đúng là nhà màng đẹp thật. Nhưng trong 365 ngày, thậm chí là nhiều cái 365 ngày, mới có một khoảnh khắc như vậy. Và cái khoảnh khắc đó, dù hàng triệu khách, cũng chỉ có vài người được chứng kiến và có khả năng ghi lại, là lí do bắt buộc mọi người phải thấy, rằng nhà màng là đẹp.

Dướ chân đèo Pren

Tự nhiên lại muốn xem cái nhóm kia. Dù có xấu một chút, nhưng nó thật. Dù hình ảnh không lung linh, nhưng nó là hình ảnh mà 365 ngày với mỗi ngày 23 giờ 59 phút 30 giây chúng ta nhìn thấy nó như vậy. Giá như cái nhóm kia bớt đưa những hình ảnh mà chỉ có chừng 10 ngày trong mỗi 365 ngày nó như vậy thì vẫn hay hơn. Hoặc đưa nó dưới những bình luận tích cực, và xây dựng hơn.

Cái đẹp tự nó phải toát lên và thu hút người ta. Không ai có thể áp đặt người khác có cùng mắt nhìn về cái đẹp được. Cũng chẳng ai có thể dìm hàng cái đẹp được. Hãy làm sao cho Đà Lạt đẹp, đẹp thật, đẹp thường xuyên, đẹp cả trong sương mù, và trong nắng mai.

Leave a Reply

More articles ―

Discover more from DU LỊCH CALIFORNIA

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading