XEM NHƯ EM CHẲNG MAY (Phần 1)

Bạch Cúc

P/s: Đọc giả thứ lỗi nếu trong giữa truyện có cảnh miêu tả làm tình mang tính nhục dục, bởi tác giả cố ý ghi lại chân thật nhất cảm xúc của nhân vật chính nên không thể viết “nhẹ nhàng” hơn!

—-

Tôi có đứa bạn thân, thương lắm…

Bạn tôi là con gái một, từ bé đến lúc lớn tối ngày chỉ quanh quẩn bên cha mẹ, bạn chỉ có một hai đứa bạn gái thân, trong đó có tôi…

Trong khi tôi tung tăng, đào hoa từ lúc nhỏ với biết bao anh chàng theo đuôi tán tỉnh thì bạn vẫn cứ lầm lũi cô độc một mình, chưa một lần được ai để ý, chẳng hề có được một mảnh tình vắt vai dù bạn trông rất ổn, không xinh lắm nhưng nhìn rất có duyên…

Rồi cha mẹ bạn suốt ruột vô cùng, thấy bạn chững tuổi rồi mà vẫn phòng không nên ra sức tìm kiếm ai đó làm mai cho bạn. Và tình duyên đã mỉm cười với bạn khi bạn chấm cái anh chàng được làm mai, cảm giác rất yêu người ấy và chính thức trở thành vợ chàng…

Ngày đám cưới, tôi thấy bạn hạnh phúc vô cùng, bạn cười rất tươi và hân hoan đứng cạnh chú rể, bắt tay, ôm chầm từng người khách đến dự tiệc để mời họ bước vào sảnh lễ. Nhưng bỗng dưng…

Tôi thấy bạn khựng lại, cử chỉ hơi bối rối và có chút gì đó rất lạ thoáng qua trong đôi mắt khi bạn nhìn một cô gái bước vào. Cô ấy ôm chầm chú rể một cách tự nhiên bằng một cái ôm thật chặt và giơ tay bắt tay bạn. Cô gái ấy lộng lẫy trong chiếc váy dạ hội màu trắng, cô xinh đẹp, thanh thoát và nổi bật giữa đám tiệc. Nếu trên đầu cô cài một bông hoa hay chiếc vương miện nhỏ thì chắc chắn mọi người sẽ tưởng cô ấy là cô dâu chứ không phải bạn của tôi…Có thể nói nhan sắc và phong thái của cô đã át hẳn cả cô dâu và hầu hết mọi người trong sảnh tiệc đều có ánh mắt ngạc nhiên và dò hỏi nhau…cô ấy là ai?!.

Từ lúc phát hiện ra cô gái lạ, tôi thấy bạn mình không còn cười tươi nữa. Có gì đó như lo lắng và cả chút hờn dỗi ghen tuông trong đáy mắt cô dâu. Tôi cũng cảm nhận một điều gì đó khác lạ đang diễn ra nên chăm chú quan sát chú rể…Khuôn mặt chú rể trong suốt buổi tiệc đóng băng bằng một nụ cười cứng ngắt. Anh ấy dường như đang cố gượng cười, cố hoạt náo cụng ly người này người kia nhưng ánh mắt không giấu được vẻ thất thần, có gì đó như một nỗi buồn sâu thẳm, đau đớn luẩn quất bên trong đáy mắt..

Vậy là bạn tôi đã có chồng, biết bạn bận rộn công việc nhà chồng nên tôi ít thăm hỏi cho đến một ngày tôi nhận được điện thoại của bạn…vào đúng đêm Giao Thừa chỉ gần 2 tháng sau ngày cưới…

Bạn khóc nức nở trong điện thoại (thời điểm ấy chỉ có điện thoại bàn). Bạn bảo chồng bạn nghe điện thoại xong có vẻ hốt hoảng và nói vội đến nhà bạn có chút việc. Và bạn đã đợi hoài đợi mãi cho đến khi thời khắc giao thừa sắp qua, một năm mới sắp đến mà anh ấy vẫn chưa trở về. Bạn không linh tính chồng bị tai nạn, mà linh tính anh ấy đã phản bội bạn!…

Tôi chỉ biết an ủi bạn và hỏi cuộc sống của bạn sau ngày cưới thế nào? Bạn trả lời rằng chồng chưa bao giờ khiến bạn phải trách cứ. Anh ấy chu toàn bổn phận làm chồng, làm rể và không từ chối bạn bất cứ điều gì nhưng…Bạn chưa bao giờ có được cảm giác trọn vẹn:

Đó là cái cảm giác được yêu thật sự!

Anh ấy thương bạn, hết lòng với bạn nhưng không hề có sự nồng ấm, cuồng nhiệt đúng nghĩa của tình yêu. Ngay cả vào cái đêm tân hôn, khi bạn trao anh ấy cái ngàn vàn của mình thì vẫn cảm nhận được chút gì đó “hờ hững”, chỉ là chút gì đó mong manh thoáng qua mà sao đau đớn đến nao lòng. Anh không vồ vập, không háo hức…mọi thứ cứ diễn ra y như bổn phận và trách nhiệm đã được lập trình. Nó có đầy đủ mọi bước nhưng lại thiếu duy nhất một chữ “Tình” theo đúng nghĩa!…

Rồi bạn nhờ tôi dò hỏi về cô gái “lạ” xuất hiện trong đám cưới. Bạn đã vặn hỏi chồng mình rất nhiều lần nhưng anh ấy chỉ trả lời 1 câu đơn giản “Cô ấy là bạn” rồi thinh lặng. Anh không trốn tránh, không nặng lời khi bạn o ép anh ấy mãi một câu hỏi duy nhất. Mỗi lần như thế anh chỉ ôm bạn vào lòng, vuốt ve bạn nhưng bạn lại nghe rõ một “Tiếng thở dài” trong sâu thẳm trái tim chồng mình. Điều đó khiến bạn đau đớn, dằn vặt với muôn vàn câu hỏi và chất chứa cả sự ghen hờn lẫn uất hận dữ dội…

Tôi mang theo trọng trách nhờ cậy của bạn, và nhờ vào một số mối quan hệ chồng chéo, tôi biết được cô gái lạ kia là ai và mối quan hệ của họ với chồng bạn…Ấy thế nhưng khi biết được sự thật, tôi đã im lặng…đã thinh lặng nhiều năm y như chồng của bạn, cho tới một ngày…

Tôi bước vào một quán ăn sân vườn với vài người bạn. Ở một góc đối diện xa xa, tôi thấy chồng của bạn. Anh ngồi một mình, có vẻ như đang rất say, lon bia lăn lóc đầy dưới chân bàn. Tôi ngạc nhiên và bước đến chào anh. Người đàn ông ấy ngước nhìn tôi, nhận ra tôi và mời tôi ngồi xuống…

Chỉ sau vài câu thăm hỏi, tôi đề cập thẳng đến vấn đề mà tôi chất chứa trong lòng từ lâu. Người đàn ông không né tránh, anh nhìn thẳng vào tôi, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má và anh bộc bạch không chút ngại ngần…:

Cô gái lạ trong tiệc cưới là “bạn thanh mai trúc mã” của anh! Anh hơn cô vài tuổi và anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên khi cô vẫn là một cô bé mới lớn. Họ đã trao cho nhau một tình yêu thuần khiết trong nhiều năm trời. Anh đã giữ gìn cho cô, nâng niu và đợi chờ cô học xong cấp 3, rồi xong đại học…Cô cũng vì anh mà làm tất cả những gì có thể làm. Anh không thể quên những ngày tháng cô lặn lội thăm anh khi anh nhập ngũ. Cô cũng đã bất chấp sự cản ngăn của gia đình khi anh học vấn khá thấp trong khi cô đã tốt nghiệp Đại học, có một công việc tốt với tương lai rộng mở. Họ đã yêu nhau bằng một tình yêu cuồng nhiệt, say đắm nhưng vẫn ráng kiềm chế, giữ gìn cho nhau chờ ngày thành hôn nhưng không ngờ…

Cô thay lòng đổi dạ!

Cô đã bất ngờ nói lời chia tay anh…Lạnh tanh, không nước mắt…Mắt cô ráo hoảnh nhìn sâu vào mắt anh, đề nghị chia tay vì cô đã có người yêu mới. Cô nói rằng anh không xứng đáng với học thức và địa vị của cô. Anh chỉ là thằng công nhân quèn lương ba cọc ba đồng, còn cô, giờ đây mức lương của cô cao gấp 3 gấp 4 lần của anh, lấy anh cô chắc chắn không có tương lai!.

Cô nói thế rồi quay mạnh gót đi, để lại mình anh chơ vơ hụt hẫng trong quán cũ. Anh đau đến mức nước mắt lặn vào trong. Trái tim tan nát như có hàng nghìn dao nhọn đâm vào. Anh quay quắt với câu hỏi sao cô lại bội bạc nhanh đến mức vậy? Cô tàn nhẫn tát thẳng tay vào lòng tự trọng của anh. Cô chê anh nghèo, chê anh ít học và cô nhẫn tâm dẫm đạp lên tình yêu của anh và cô đã vun đắp biết bao năm ròng… Anh đau đến mức chỉ muốn trả thù cô, anh muốn cho cô thấy không có cô anh vẫn sống tốt và anh danh giá hơn cô tưởng…

Anh quyết định lấy vợ, vợ là cô bạn thân của tôi chỉ sau ít thời gian mai mối và tìm hiểu!.

Ngày anh đưa thiệp cưới cho người yêu cũ. Cô ấy bất ngờ đến mức đôi mắt không giấu được vẻ thảng thốt. Cô không nói được lời nào với anh ngoài lời cảm ơn và vội quay đi…anh vô tình chợt thấy sau lưng cô…Cô đưa tay lén chùi nước mắt!

Và ngày thành hôn của anh, cô đã đến tham dự như “một cô dâu lộng lẫy” của riêng anh. Cô diện chiếc váy trắng muốt, tóc vấn cao chừa vài lọn tóc mơn man trên khuôn mặt. Trong mắt anh cô vẫn thanh cao và tinh khiết trong ngần. Cô đã ôm chặt lấy anh ngay trước sảnh cưới, như một cái ôm cuối cùng và khiến vợ anh phát sinh giác quan thứ 6 với sự nghi hoặc dữ dội…

Và anh đã sống với vợ chỉ bằng nghĩa vụ mà không có tình yêu. Anh đã cố gắng bù đắp mọi thứ cho vợ nhưng dường như…trái tim anh đã đóng băng lạnh lẽo kể từ ngày mối tình đầu của anh quay gót đi, trái tim ấy không bao giờ mở ra lần nữa, cho đến khi…

Anh nhận được điện thoại của bạn gái cũ. Cô ấy khóc một cách hốt hoảng và anh đã lao đến bên cô bất chấp đó là ngày cuối cùng của năm, trong lúc vợ anh đang chuẩn bị mâm cúng đón giao thừa và nôn nao chờ đón 1 năm mới bên người chồng mới cưới…

Anh đưa cô vào bệnh viện, cô bị xuất huyết và mất đi đứa con đang thành hình trong bụng. Đêm ấy, anh và cô đan tay nhau trên chiếc giường trắng toát. Anh đã khóc nức nở khi biết được sự thật:…

Cô không hề phản bội anh!

(Xin xem tiếp tập 2 vào tối mai)

Leave a Reply

More articles ―

%d bloggers like this: