Dẫn truyện: Như đã kể về nạn Đại Bàng ở phần (7), trong Sam tôi có rất nhiều học viên “Mồ côi”, nghĩa là bị gia đình bỏ rơi, hoặc mất liên lạc với gia đình nên học viên cực kỳ túng thiếu, không có bất kì khoản chu cấp nào nên không có tiền cung phụng cho đám Đại bàng trong Sam. Những học viên này thường rất khổ sở, chịu đựng cảnh bắt nạt và ức hiếp của toàn đội. Có những thứ cơ bản như “băng vệ sinh” hàng tháng cũng phải cầu cạnh, năn nỉ hoặc đánh đổi, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có được chút vật phẩm cơ bản đó…
Tôi nhớ vào một buổi sáng sớm, khi tôi đang đứng cạnh cửa sổ vừa nhìn vào trong Sam, vừa lấy tuýp kem đánh răng bôi lên bàn chải thì tôi nhìn thấy ánh mắt của “Em”. Em cứ nhìn vào tuýp kem đánh răng của tôi một cách thèm khát không giấu diếm. Tôi vẫy em lại gần và hỏi em cần gì. Em len lén đưa mắt nhìn tôi rồi lại nhìn sang tuýp kem…Tôi biết, tôi hiểu lắm…Đã rất lâu rồi em chỉ biết đánh răng bằng nước, không chỉ riêng em mà gần như cả đội, hầu như không ai có chút kem đánh răng để vệ sinh răng miệng. Chẳng ngại ngần tôi đưa tuýp kem cho em và dặn: “Cô cho riêng em, cô không có nhiều để cho các bạn khác nên sợ các bạn tỵ nạnh. Nếu các bạn khác xin thì em hãy chia sẻ nhưng đừng cho ai biết là cô cho em…”
Vài ngày sau…
Tôi thức giấc lúc nửa đêm một cách kì lạ, trằn trọc mãi không ngủ được nên tôi ra khỏi giường, cứ đứng lặng lẽ bên cửa sổ nhìn qua phòng học viên. Dưới ánh đèn mờ, tất cả học viên đều đang say giấc. Tôi liếc nhìn từng giường, từng giường một và giật mình: giường của “Em” trống không, tôi không thấy em đâu cả. Định thần một lúc tôi nghĩ chắc em đi vệ sinh nên cứ ráng đứng đợi. Tôi đứng đợi mãi và cảm thấy sốt ruột khi không thấy em trở vào phòng nên tôi đi nhẹ lại dãy vệ sinh ngay sau lưng phòng ngủ. Mở cửa từng buồng vệ sinh để kiếm em, tới buồng cuối cùng thì tôi giật mình, há hốc mồm và xuýt chết ngất!…
“Em” của tôi, em đang quỳ trên bàn cầu, 2 tay ôm lấy mặt và khóc rưng rức khe khẽ!?!
Tôi hốt hoảng kéo em đứng dậy, hỏi lớn tại sao giữa đêm hôm em lại quỳ trong nhà vệ sinh? Em ôm chầm lấy tôi và òa khóc nức nở. Hai vai em rung lên bần bật, nửa đau đớn, nửa uất ức và cả sợ hãi. Em cứ khóc và nín lặng mặc cho tôi hỏi tại sao. Đến mức tôi hù dọa sẽ lôi cả phòng thức dậy để tra hỏi ai đã ép em phải làm điều này thì em hốt hoảng chấp tay van xin tôi. Em nói chỉ vì tuýp kem đánh răng tôi cho em, bọn đầu gấu đã giành cướp lấy và em đã dám chống trả, rồi em cương quyết không nói ra ai đã cho em nên bọn chúng đã đánh và dí mặt em xuống bồn cầu, rồi chúng bắt em phải chịu hình phạt quỳ trong nhà vệ sinh 3 đêm, đêm nay là đêm thứ 2…
Tôi thẫn thờ buông người xuống, lòng tôi toang toác một nỗi buồn và cả giận dữ không thể diễn tả. Tôi muốn trừng phạt kẻ tàn bạo, muốn dẹp tan nạn Đại bàng nhưng tôi bất lực…Em cắn răng nhất quyết không nói cho tôi biết ai là kẻ ra lệnh “xử phạt” em. Em van xin tôi hãy bỏ qua chuyện này, bởi nếu tôi khui ra, tôi không những không thể bảo vệ được em mà em sẽ phải gánh chịu nhiều “đòn” còn khốn nạn hơn bội phần…
“Em” của tôi, em là “Vân Mát”
————————–
Cô gái có biệt danh “Vân mát” bật phá ra cười ròn rã:
– “Cô ơi, nói thật em chưa từng thấy ai trong sáng và ngô ngố như cô!
Tôi ngồi tỉ mỉ bắt từng con chí trên đầu cô gái cũng chạc tuổi mình nhưng xưng “Con” và “Cô” với tôi ngọt xớt. Cô gái là người đầu tiên cho tôi biết rằng ở trại cai nghiện này tất cả mọi người phải xưng con lễ phép với quản giáo, không phân biệt tuổi tác!.
Hai phụ nữ ngồi bệt ngay cái hành lang trước cửa phòng, lưng dựa vào cây cột, cả hai đều thảnh thơi trong một buổi chiều có ngọn gió se lạnh, cơn gió khiến người ta cảm thấy ơn ớn nổi da gà vào khoảng tầm bốn năm giờ chiều.
Mùi hoa cà phê thơm ngát bay luẩn quẩn trong gió, quyện vào những câu chuyện không đầu không đuôi của hai người phụ nữ trẻ, đong vào cuộc sống của tôi những hiện thực xã hội mà thủa ấy, thật ra và đúng hơn tôi hoàn toàn chẳng để tâm và chẳng biết…
– Cô đoán xem con có con chưa?
– Có lẽ là chưa
– Cô đoán sai bét, con có con rồi.. một đứa bé gái…
– Con bị bắt vào đây hơn một năm rồi, chả biết nó có còn “bị nghiện” không?
Tôi thoáng giật mình, ngừng tay, ngẩn ngơ trước câu nói tỉnh bơ của Vân Mát. Chắc hiểu sự ngạc nhiên của tôi, Vân tuôn luôn một tràng không ngừng nghỉ:
– Cô ơi con nghiện lâu lắm rồi, không có cách nào mà từ bỏ được.
– Cô biết không, lúc con mang bầu, con còn hút chích nhiều hơn, đơn giản vì lúc đó không phải mình con nghiện mà đã là 2 mình rồi!
– Cái ngày con vào bệnh viện đi đẻ, cơn nghiện khiến con vật vã…
– Đ.M, mấy thằng cha bác sĩ nhất định không cho con hút trước khi sinh, thế là con đek đẻ được, không cách nào rặn ra được, con cứ nằm đó mà la hét om sòm, mấy lão chịu không nổi mới phải nhượng bộ bảo bây giờ con muốn gì?
– Con đòi cho chồng mang thuốc vào thì con mới đẻ được!.
May mắn thằng chồng con lúc nào cũng mang theo thuốc trong người, nó dìu con vào nhà vệ sinh và bỏ mặc con trong đó hút một mình rồi biến đâu mất.
– Có thuốc vào con thấy tỉnh ra và con bỗng thấy muốn đẻ, con la hét và tụi bác sĩ chạy vào lôi con ra, đứa nhỏ mới đẻ ra đã ngáp như người nghiện và còn có ghèn ở mắt!
– Có ghèn ở mắt?
– Đúng, cô không tin à? Nó đã biết nghiện từ trong bụng mẹ!
– Vậy con cảm thấy thế nào?
– Chẳng thấy sao cả!
Mẹ con dại dột sinh con ra, thì đứa bé cũng dại dột bước vào cuộc đời con…
Chỉ là tội nghiệp, thế thôi!