TRƯỜNG CAI NGHIỆN (2): HÀ “GIANG MAI”

Bạch Cúc

3 tháng 7 lúc 19:04

Mỗi buổi họp giao ban, học viên thường ngồi bệt dưới sàn xi măng, quây thành vòng tròn quanh phòng. Tôi cũng ngồi chung với họ, một cách đơn giản và tự nhiên chẳng bao giờ nghĩ ngợi gì. Ngày đầu tiên vừa giao ban xong, đứa bạn thân (là quản giáo trước tôi) khều tôi lại và nói nhỏ:

– Mày nghĩ sao mà ngồi bệt dưới nền nhà vậy? Mày phải lấy giấy để lót chỗ ngồi chứ?

Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn bạn, ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu, nó liền vội giải thích:

– Trời đất ơi, năm mươi con đại bàng mày đang quản lý, toàn là gái mại dâm, hầu hết đứa nào cũng bị bệnh lây nhiễm qua đường tình dục, tụi nó ngồi lê lết trên sàn nhà, ít nhiều cũng dây mủ, máu và dịch bệnh ra sàn, mày cũng ngồi chung lỡ mày bị lây thì sao?

Tôi giật nảy người, thật sự hoảng hốt và lo sợ. Kiến thức về cuộc sống và nhất là về y tế của tôi vốn hạn hẹp, trước giờ tôi nào biết gì đến việc phơi nhiễm, lây nhiễm qua đường tình dục. Tôi chỉ mới tốt nghiệp trường Luật, chân ướt chân ráo lên đây là bị đưa xuống trại làm quản lý ngay lập tức. Tôi không được tập huấn, đào tạo một giờ huống chi nói đến một ngày. Tất cả trong tôi đều là sự bỡ ngỡ, mới mẻ, tôi chỉ có vài ba đứa bạn lên đây trước, may mắn chúng có chút kinh nghiệm, và nhờ chúng tận tình hướng dẫn, giúp đỡ mà tôi nhanh chóng hội nhập…

Cứ ba giờ chiều mỗi ngày là giờ học viên đi lên trại Y tế để nhận thuốc. Hầu như ai cũng phải uống thuốc, không bệnh này thì bệnh kia, đủ mọi thứ bệnh phát sinh trong quá trình nghiện ngập và chủ yếu là bệnh truyền nhiễm do nghề mại dâm. Chỉ có những người bệnh nặng thì không phải tự đi lấy thuốc, sẽ có y sĩ xuống tận trại, vào tận phòng để chăm sóc.

Buổi chiều hôm ấy, người y sĩ bước vào phòng tôi, căn phòng tôi ở sát bên phòng của học viên, phòng có hai giường, được ngăn làm đôi bởi một tấm rèm, một giường cho tôi, một giường là chỗ để học viên nữ nằm khám phụ khoa.

Anh yêu cầu tôi gọi Hà, tôi mới tới nên chẳng biết Hà là ai, chỉ biết gọi to cái tên theo yêu cầu, và tôi trông thấy Hà.

Cô bé gầy yếu mong manh, làn da khá trắng nhưng xanh mướt, bước chân líu ríu có vẻ ngượng ngập và run rẩy.

Hà gật đầu chào tôi, đôi mắt của cô to đen với ánh nhìn buồn rười rượi. Hà có đôi mắt khá đẹp, hai hàng mi dài cong vút, sâu thăm thẳm và man mác những nỗi niềm tôi không thể hình dung được. Cô khó khăn để leo lên giường, càng khó khăn hơn khi cô phải co chân, kéo quần xuống trước mặt người y sĩ và…trước mắt tôi.

Tôi thấy rõ sự lúng túng và xấu hổ của Hà, cô loay hoay níu kéo thời gian, đôi chân vẫn khép kín khiến người y sĩ phải lên tiếng, yêu cầu cô dạng chân to ra. Hà đành dạng chân một cách miễn cưỡng và tôi thấy… tôi hoa mắt… quay cuồng…

“Một đóa hoa đỏ”! Vâng, nói chính xác hơn phần kín của cô không khác gì một đóa hoa dâm bụt nở đỏ toang toác. “Nhụy hoa” vàng vàng là những viêm loét đầy máu và mủ. Bức tranh với “đóa hoa” hiện thực ấy đập thẳng vào mắt tôi, dội vào tim tôi sự sững sờ, thảng thốt…

Hà khóc!

Hai hàng lệ đua nhau chảy dài trên đôi mắt đẹp, môi cô mím lại, hàm răng cắn chặt kìm nén sự thổn thức, kìm nén tiếng rên la, đau buốt khi người y sỹ dùng kẹp bông chậm chậm, lau và bôi thuốc tròn xung quanh “đóa hoa”. Tôi thấy cô gồng mình, đôi chân dang rộng run lẩy bẩy, đầu cô nhấc lên rồi lại hạ xuống, đôi mắt ướt nhòe nhoẹt tràn ngập những dòng lệ. 

Hà cũng khiến tôi phải khóc! Tim tôi như bị ai đó bóp chặt, tôi cũng nghẹn ngào theo sự đau đớn của Hà.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi chứng kiến một người đàn bà với vùng kín khác hẳn hoàn toàn những người đàn bà khác. Nó dội vào tâm trí tôi sự sợ hãi và ngỡ ngàng, tôi không hiểu và không thể giải thích được tại sao Hà lại bị thế này? Hà đã mắc bệnh gì? Loại bệnh gì mà có thể tàn phá cơ thể con người ta một cách khủng khiếp như vậy?

Vài phút sau Hà đứng dậy đi về phòng, bước chân cô khó nhọc, tập tễnh, thân hình mảnh khảnh chầm chậm đi lướt qua mặt tôi, trong ánh nhìn vẫn ngơ ngác và sững sờ của cô quản giáo trẻ tuổi.

Người y sĩ đập nhẹ vào vai tôi, cái chạm vai khiến tôi bừng tỉnh. Anh mỉm cười hiền lành đưa miếng khăn giấy để tôi lau nước mắt, kéo tôi ngồi xuống ghế và anh giúp tôi hiểu.

Ở đây nhiều lắm những phụ nữ có số phận thật đáng thương. Kết quả xét nhiệm đầu tiên của các học viên tôi đang quản lý thì có tới 90% là dương tính với HIV, hầu hết đều mắc bệnh lậu, hắc lào, giang mai, may mắn hơn thì chỉ bị huyết trắng…

Trong số các học viên, tôi xót thương nhất là Hà, cô ấy còn nhỏ tuổi mà có số phận thật oan nghiệt.

Hà là gái miền Tây, cha mẹ ly hôn sớm, cô sống chung với Mẹ và Dượng. Người đàn ông của mẹ Hà đã cưỡng hiếp đứa con gái riêng của vợ và khiến nó nhục nhã, xấu hổ phải bỏ nhà đi lang thang. Hà trôi dạt và hành nghề mại dâm ở cửa khẩu biên giới Hà Tiên – Campuchia. Cô được đưa vào trung tâm này đã gần một năm, mắc bệnh Giang mai giai đoạn nặng nên vùng kín mới lở loét như vậy.

Tôi chưa thấy cô gái nào chịu đau giỏi như Hà. Vết thương ấy sẽ là sự đau đớn khủng khiếp của các cô gái khác, sẽ khiến các cô ấy gào khóc, rên la thảm thiết mỗi khi làm sạch và bôi thuốc cho vết thương. Riêng với Hà, cô ấy luôn cắn chặt răng, nước mắt đầm đìa nhưng nhất định không rên la một lời.

Tôi thấy rõ sự chịu đựng, dồn nén nỗi đau trong dáng vóc mảnh mai của cô bé. Hà chọn cách sống cô độc và lủi thủi trong trại. Cô không thân thiết với bất kỳ ai, rất ít khi mở miệng nói chuyện hay mỉm cười. Đôi mắt lúc nào cũng buồn thăm thẳm và đăm đăm nhìn về phía xa xa. Tôi không biết lúc ấy Hà đang nghĩ gì, tôi chỉ thấy cô thanh thoát như một nàng tiên bé bỏng và trơ chọi khi lạc bước đường về thiên đình.

Khó khăn lắm tôi mới tiếp cận được Hà, để nghe trọn vẹn câu chuyện đời cô và hiểu sâu hơn về những mảnh vá, vết sẹo chằng chịt trong cuộc sống của mỗi người.

Hà không trách giận mẹ và cũng không còn oán hận người đàn ông đã đẩy cô vào bước đường lầm lỡ. Khi sa chân và trở thành gái mại dâm thứ thiệt, cô mới hiểu rõ hơn về đàn ông, về sự cám dỗ tình dục mà họ rất khó lòng, thật sự khó khăn khi kìm nén dục vọng để giữ được đạo đức luân lý.

Người cha Dượng của Hà, ông đã không thể vượt qua được sự thèm khát bản năng của một “con đực”, khi thấy Hà ngày càng phổng phao và mơn mởn trong cái tuổi mới lớn. Mẹ của cô, một người đàn bà quê mùa, chân chất và hiền dịu đã không đủ kiến thức và tâm lý để ngăn ngừa những hậu quả có thể xảy ra, khi bà luôn phải vắng nhà với công việc đồng áng.

Hà thương mẹ, Hà tủi nhục cho phận mình. Cô tuyệt vọng trong nỗi đau bị dày vò khi bị chính người cô coi như Cha ruột cướp đi mất đời con gái. Ông ta vứt bỏ cô dưới nền nhà đất, thỏa mãn, quay lưng bỏ đi, để lại trong lòng cô một bầu trời vần vũ những áng mây đen, để lại sự hoang mang, sợ hãi và oán hận. Cô đã liều lĩnh bỏ nhà đi ngay từ khoảnh khắc đó, trên người chỉ mặc duy nhất một bộ đồ, cô trốn chạy ra khỏi ngôi nhà, trốn chạy sự thật đau đớn và cô muốn chôn chặt cái bí mật “khốn nạn” này chỉ với suy nghĩ đơn giản, cô không muốn phá vỡ cuộc sống và hạnh phúc của mẹ!

Tôi hỏi Hà, liệu ngày được ra trại, cô có trở về với mẹ không? Cô sẽ đối diện với người đàn ông đã phá hoại đời cô thế nào? Cô không oán hận đồng nghĩa là cô đã tha thứ cho họ? Nếu có một điều ước, cô sẽ ước điều gì?

Hà mỉm cười, một nụ cười nhẹ mỏng như sương khói, cô nhìn thẳng vào mắt tôi rồi chậm rãi trả lời:

– Cô à, nếu có một điều ước, con ước được chết ngay lập tức! 

– Xin đừng đưa con về nhà, hãy cho con được yên nghỉ ở kia (tay Hà chỉ về phía chân đồi xa xa, nơi không có bóng người, nơi cô thường dõi đôi mắt mơ màng nhìn về hướng vô định)…

– Bởi con đã khẩn nguyện:

KIẾP SAU KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI!

Link phần 1:

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=10220944700871729&id=1367142784

P/s: Hình nàng thẫn thờ sau khi viết xong câu chuyện

Leave a Reply

More articles ―

%d