Và rồi lần nữa tháng 8 lại ghé về đây, lọt thỏm giữa cái tiết trời cuối hạ, chớm thu đầy những ngập ngừng và bỏ ngỏ.
Tiết giao mùa là thế, cây lá đang háo hức vì đất trời sắp chuyển mình bước qua tháng mới.
Nhưng ngược lại, cả nước bùi ngùi, xót xa vì dịch bệnh.
Chúng ta ở đây, ngồi dưới gầm trời nhuốm máu thời gian mà đưa ngón tay ra khẽ đếm năm dài tháng rộng, đợi chờ và hi vọng, hay níu giữ và luyến tiếc những ngày tháng Sài Gòn mạnh khỏe.
Ai cũng phải đối mặt với thời gian bằng những cảm xúc của riêng mình, yêu thương, hay chia biệt.?
Thì hôm nay tháng 8 cũng về rồi. Kể cả người vô tư nhất cũng giấu trong lòng một nỗi riêng mang, hy vọng vào tháng 9, Sài Gòn lại khoẻ mạnh và tươi đón niềm nở chào mời tất cả mọi người.

Và đêm nay vườn nhà mẹ tôi ở quê lá đã rơi đầy, tháng 8 về SG có gió xào xạc thoảng trên hè phố vắng tênh, có tiếng thở dài và tiếng khóc run vai của nhiều gia đình với nỗi đau mất mát vì dịch bệnh, và tôi thì đang có chút gì dâng tràn trong những suy nghĩ và luôn luôn vọng……
Tháng tám về, đan xen lẫn lộn…
Tháng tám về…
Tháng tám đi……. Hãy mang đi luôn đi những niềm đau mà dân tôi đang phải gánh chịu nhé.