…
“ Những ai có tuổi thơ cạnh đường rầy xe lửa , kẻ ấy sẽ phải chuyển dịch lưu lạc suốt tuổi trẻ của mình.”
kẻ phán bừa , nói ẩu xanh dờn ấy là tôi.
chí ít nó đúng với chính tôi cái đã.
Tuổi nhỏ tôi trong ký ức cực kỳ mơ hồ vẫn còn đọng lại chút ít hình ảnh ngôi nhà có sân rải sỏi trắng ngập đến mắt cá chân, cổng xe lửa số 8 , bò bảy món Ánh Hồng , tiệm bán sữa đậu nành nóng về khuya của ông tàu già đường Nguyễn Minh Chiếu nay là Nguyễn Trọng Tuyển – PN
tôi gần như quên hết chỉ còn lại tiếng còi tàu…
một tối mấy bận tiếng còi tàu hú từ xa đến trước ,tiếng bánh sắt ầm rập trên đường ray rồi mọi thứ lại trở về tĩnh lặng .tiếng còi tàu buồn lắm chẳng biết vì sao đứa trẻ nghĩ thế .về sau mới biết còn một thứ buồn hơn cả tiếng còi tàu…
Những ga xép trong đêm mưa…
Tôi có nhiều lần dừng ở những ga xép hiu quạnh , tàu dừng vài phút ,ngọn đèn sân ga vàng úa , mưa nho nhỏ vài bóng người êm ru không tiếng động có bóng lên tàu , có bóng nhảy xuống
tàu chuyển bánh sân ga hiu hắt sau lưng.
Khi ấy thì không gì bùi ngùi hơn “ đêm giã từ “ của nhạc sĩ Y Vân
Mưa buốt lạnh trong đêm
Đứng bên thềm ga vắng
Hắt hiu ngọn đèn vàng
Em tiễn anh…
Mưa gió lùa qua đêm
Nói sao bằng lưu luyến
Thì tiếng còi lạnh lùng xé màn đêm…
Buồn tan nát, nhưng thú thật đấy là cuộc chia tay của người khác , cả đời tôi chưa từng tiễn cô người yêu nào trên sân ga cả chỉ biết nếu như thế nó buồn kinh lắm ( hay mừng kinh lắm không biết chừng ) “ vắng con tàu sân ga buồn héo hắt…thiếu em lòng anh thấy quạnh hiu …” sau này dù sân ga còn đó nhưng …lên máy bay sang hơn nên “ Aline “của chirstopher chàng Tây mũi lõ lại làm thổn thức dân sài gòn lãng mạn “phăng xe “kiểu khác.
Chả tiễn ai trên sân ga bao giờ thì mình coi người khác tiễn nhau vậy.một phim Liên Xô nào đó quên mất tên . trên sân ga những toa tàu cũ kỹ chen chúc lính ,khi chiến tranh kết thúc những người lính vội vã lên tàu về lại làng quê cũ của mình. trong đám đông ,Cô gái cũng chỉ kịp nắm tay chàng lính trẻ thì tiếng còi tàu hú vang , tàu chuyển bánh chàng trai trẻ nhảy vội lên toa chỉ kịp hét to “ tìm anh ở làng…” nhưng tiếng bánh sắt rầm rập cùng tiếng còi hú vang cô gái không nghe rõ tiếng người yêu . cô hối hả chạy theo đoàn tàu trên sân ga đổ nát,nhưng chuyến tàu xa dần…
hình ảnh cuối cùng .
chiếc váy đen cũ rách , mái tóc vàng rối bời và bóng người thiếu nữ cô quạnh trên sân ga đã vắng, đường ray hun hút sương mù…
họ có tìm được nhau không ? không biết vì màn ảnh đã hiện lên chữ ” kô hêu ” .
hết phim
.
Mình có sến không nhỉ ? có cũng chả sao .câu chuyện cô gái Nga tóc vàng cũng na ná như “ tàu đêm năm cũ “ của nhạc sĩ Trúc Phuơng vậy chỉ đổi vai.
Tàu xa dần rồi
Thôi tiếc thương chi khi biết người ra đi vì đời
Trở gót bâng khuâng tôi hỏi lòng đêm nay buồn không
Chuyến xe đêm lạnh không
Để người yêu vừa lòng…
các nhạc sĩ từng làm thổn thức khán giả sài gòn một thời giờ cũng đã theo nhau lên chuyến tàu cuối của mình
sân ga vẫn hiu quạnh…
chỉ còn lại ngọn đèn vàng…
………………………………………………………………………………………………
Ps: Con gái nhạc sĩ y vân có trong f.list của tôi ,chị cũng là ân nhân của các cháu mái ấm Lâm Bích lâu nay
Chân dung ns Y Vân tôi vẽ hơn 20 năm trước