Chiều qua, gia đình anh Tuấn Công Hoàng ghé vào núi chơi, tôi có chút ấm ức trong lòng phải nói ra, rằng mấy lần gần đây gặp nhau, khi nào cũng bề bộn những đa đoan, nên chẳng uống được với nhau một ly. Anh bảo, hôm nay sẽ uống!
Nhen một đống lửa bằng mấy gốc cây to cho than hồng rực lên. Trời chiều gió nhẹ, ngồi bên hiên cạnh hồ nước, nói với nhau những chuyện không đầu không cuối giữa ngổn ngang buồn vui của ngày đã qua và những ngày đang tới. Rượu rót ra, nặng mà êm, nghe hơi nóng chảy trong lồng ngực. Anh Công quay sang nói với vợ: “Thu xếp, bữa nào trời còn lạnh, nhà mình vào ở lại một đêm”. Chị cười. Tôi hiểu cái cười ấy.
Hai anh em ngồi được với nhau từ khi tôi hồi hương. Biết anh thèm núi, thèm nơi thôn dã, thèm mùa đông và những bếp lửa; thèm tới mức, ở thành phố người đông đất chật, hai cha con phải sắm một chiếc lều bạt để “dựng trại”… ngoài ban công, tìm chút gió trong và hơi lạnh của núi rừng tưởng tượng những đêm giá rét… Nay thì thêm cả thèm viết. Mấy tháng nay những lo toan rối rít cửa nhà, thèm sách và bàn phím…
Tôi ít uống rượu, và hiếm khi say, nhưng lần này thì chếnh choáng hơi men, bỗng nghe rõ từng ý nghĩ và cảm xúc của mình, như nhìn trái táo trong lòng bàn tay.
Tối muộn, khách phải về thành phố, chủ nhà không ra tiễn được, có lẽ vì rượu cay đã thấm tận vào những đầu ngón chân. Thả mình, rúc vào chăn gối cạnh lò sưởi trong thư phòng mà buông lòng phóng túng trong hơi rượu đang tan vào da thịt. Trước khi ra về, sợ chủ nhà cảm lạnh, khách còn cầm thêm mấy khúc củi nữa bỏ vào lò cho lửa cháy đượm lên, rồi dặn thằng bé: “Về tới nhà, bác sẽ gọi điện, Hạo nhớ nghe máy nha”…
1 giờ sáng tỉnh giấc. Thằng bé đã ngủ như chó con bên cạnh. Nghe hơi ấm sau lưng, quay nhìn, thấy lò còn đỏ, chỉ ngọn lửa thì không biết đã theo ống khói mà đi về những phương trời nào. Nghe gió, gió đầy trời. Gió thổi trên mái nhà, trên mặt hồ, trên những ngọn cây. Căn nhà chìm trong gió, không phải cái gió rít của mưa bão mùa thu, mà là gió xuân mênh mông ào ạt thổi tới. Ngồi dậy mà pha một ấm trà nóng, chụm lại những đầu củi đã rời ra vì rượu đốt cháy. Mở cửa cho gió vào nhà…
Ngồi như thế, nhìn ngọn lửa đỏ kỳ lạ thay hình đổi dạng, thấy cái vô tướng của vạn hữu và sự vô thường của đời sống, thấy hơi men còn dâng lên trong mắt. Trời mỗi lúc một gió lớn, như nghe được cả tiếng thông rít trên đồi. Đêm sâu thăm thẳm…
Sáng nay thì rét mướt, gió vẫn lồng lộng trên đồi. Gió thổi vào hoa đào ửng đỏ, cánh mỏng bật ra trong đêm, một đốm lửa nhỏ ủ sâu trong lòng hoa thắp mãi giữa trời buốt giá.
Tắm gội. Hơi rượu đã theo những tàn lửa đêm qua ra đi. Ngồi nhìn núi qua cửa kính trong vắt, nhớ Thôi Hộ, rồi lại nhớ Trần Nhân Tông giật mình thấy mùa sang đêm gió.
Ngọn gió màu gì giữa lá xanh bạt ngàn… Uống một bữa rượu đêm mà say mãi. Lại thèm lang thang một phố cũ đường quen, đi mà chẳng muốn tới đâu, chỉ có mình và mùa xuân du thủ…
Thái Hạo