Em nhắn tin hỏi ý kiến tôi, em bảo:
Chị à, em mấy tháng nay em làm sale bảo hiểm, làm cũng khá tốt, tuy nhiên có 1 số khách hàng nam cứ tiếp cận em với mục đích khác, kiểu khiến em cảm giác họ có ý đồ gì đó ngoài chuyện tham gia bảo hiểm đó chị. Chời ơi toàn người vợ con đuề huề, có địa vị học thức mà nói chuyện câu 1 câu 2 là thấy mùi gạ gẫm. Mà mấy khách hàng này là tiềm năng, em cũng không dám thẳng thừng cắt đứt, vậy làm sao vẫn sale được mà vẫn giữ được mối quan hệ nghiêm túc hở chị?
Và tôi trả lời em:
Ở đời, người đàn ông giàu có + thêm địa vị thì đa số là người lõi đời ma mãnh, họ biết vị thế của họ nên rất dư thừa tiền và chia tình sòng phẳng, ít ai cho không, biếu không “gái” điều gì. Do thế, trong công việc em hãy chân thành nhưng phải thẳng thắn phản đối khi thấy họ cợt nhả thiếu nghiêm túc. Nếu họ vẫn tiếp tục, em đừng tiếc, hãy loại bỏ những khách hàng này. Em phải giữ lấy phẩm giá của mình và bước đi trên đường đời bằng những bước chân tự hào và bình an. Chị tin rồi cuối cùng em sẽ thành công, sẽ đạt được mục đích sự nghiệp cần vươn tới mà không cần phải đánh đổi nhân cách. Ông trời vốn rất công bằng, ông ấy sẽ bù đắp và cho em nhiều thứ nếu em giữ được phẩm hạnh!
Rồi tôi kể em nghe 1 câu chuyện nhỏ trong cuộc đời tôi:
Ngày còn là sinh viên trường Luật, tôi túng thiếu tới mức đôi khi thèm khát tô bún hàng rong có 2000đ mà cũng phải đắn đo lắm. Rồi sau đó tôi xin được chân phục vụ ở quán cafe sân vườn, bưng bê quần quật cả tuần từ 5h chiều tới 11h đêm mà lương chỉ có 400k đồng/tháng. Làm được hơn năm thì may mắn có đứa em họ giới thiệu tôi 1 công việc ngon lành. Tôi phỏng vấn đậu và được đi làm với mức lương cao ngất ngưởng: hơn 1 triệu/tháng. Cách nay đã 20 năm rồi, thời điểm ấy mức lương đó là quá “khủng” đối với với tôi: Tôi trở thành nhân viên Tiếp thị Beer Tiger!
Rồi tôi được phân công về một quán nhậu lớn nhất nhì Hóc Môn, doanh số bán Tiger cao kinh khủng nên tháng đầu tiên tôi được tới 1.5 triệu, tháng thứ 2: 1.7 triệu
Vào một buổi tối của tháng làm việc thứ 3, khi tôi đang loay hoay khui bia cho một bàn nhậu toàn nam thì thấy ai đó nắm cánh tay mình, quay lại thì thấy một ông chú giơ ly bia lên mời tôi uống. Tôi lắc đầu từ chối bảo: con là Sinh viên mới đi làm, con không biết uống!. Ông chú bỗng đổi giọng giận dữ bảo: Uống ngay, không uống tụi tao dek uống bia Tiger của mày nữa!
Tôi đứng sượng trân mặt tái xanh cúi gầm nhìn xuống. May mắn lúc ấy có một người trẻ hơn trong bàn gạt tay ông kia ra, họ bảo: Thôi tha cho con nhỏ đi, nó đeo mắt kính cận dày cộp thế kia thì đúng là Sinh viên rồi, đừng ép nó!
Tôi gật đầu nhẹ nhàng cảm ơn họ rồi lui ngay vào bên trong, đi vào dãy phòng lạnh để tiếp thêm bia cho 1 nhóm trong đó. Quán nhậu này có nguyên dãy phòng lạnh dành cho các khách VIP, nghe cách họ nói chuyện tôi đoán họ là quan chức có vai vế hẳn hoi. Đang lui cui gắp đá thì có một ông bụng phệ, mặt mũi đỏ hỏn to chành bành. Ông ấy bỗng nắm vai tôi giữ thật chặt, rồi ông đưa ly bia dí vào miệng tôi, bắt tôi phải uống hết 100%. Tôi lùi lại xin kiếu, ông nói tới lần thứ 3 tôi vẫn gạt tay lắc đầu. Lúc này mặt ông hầm hầm đỏ bầm như gà chọi, rồi ông thò tay vào túi quần móc ra 1 cọc tiền mới tinh để cái cộp lên mặt bàn và gầm lên:
“Giờ tao bảo lần cuối: mày có uống không? Uống hết ly bia tao cho mày xấp tiền này, nếu không uống tao bảo chủ quán đuổi cổ mày ngay lập tức!”
Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt người đàn ông ấy, lưng tôi thẳng đứng, mặt hất lên 1 góc 30 độ rồi tôi buông 1 tiếng gọn lỏn:
“Không”!
“Ầm”!
Ly bia trên tay gã đàn ông ấy bỗng bay thẳng vào tường, bia đá đổ tung tóe cùng với hàng trăm mảnh thủy tinh vỡ tan nát!
Tôi giận điếng người và chạy ào ra khỏi quán, chạy được một đoạn mệt rã rượi tôi lững thững đi chậm lại, đang thất thểu đi bộ về thì anh bạn đi đón tôi phóng xe đạp chờ tới. Thấy anh tôi bỗng tủi thân òa lên khóc tức tưởi, người tôi run lên vì uất, vì tiếc…
Tiếc là…tôi đã không kịp giáng cho gã đàn ông khốn nạn đó một bạt tai trước khi bỏ chạy!
Câu chuyện của em đã khiến tôi nhớ về câu chuyện của tôi và của rất nhiều cô gái trẻ khác. Những cô gái không cưỡng được sức hút, mãnh lực của đồng tiền và tham vọng. Những cô gái chỉ lỡ bước nửa bàn chân: 1 lần, 2 lần qua ranh giới mong manh của nhân cách, của phẩm hạnh với đủ mọi lý do để rồi…không quay đầu lại được nữa!
Và tôi bỗng nhớ em: cô gái miền Tây xinh xắn nhỏ xíu xiu phụ bàn trong cái quán nhậu ngày xưa đó…
Tôi vừa gặp lại em: em mặt mũi trát hằng hà lớp phấn dày kịt, đôi môi sơn đỏ chót. Em ngồi gác chân chữ ngũ trước cửa quán giữa một nhóm các cô gái trẻ áo hai dây hở ngực, váy ngắn cũn cỡn, em là “chị hai” của họ trong dãy quán đèn mờ!
Sao xe tôi lại hết xăng ngay chỗ quán em ngồi, sao tôi lại hỏi em gần đây có chỗ bán xăng nào không để rồi thảng thốt nhận ra em, để rồi buồn vô hạn…Vẫn là em đó nhưng giá trị con người em đã đổi khác!
Đường về #Bachcuchomestay bỗng xa rất xa…