NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU

Bạch Cúc

P/s: Đây là câu chuyện có thật 100% và tôi là 1 nhân vật trong truyện thưa các bạn!

Ông gặp nàng khi đã quá tuổi 40. Nàng du học ngành y từ nước ngoài về và đang làm Bác sỹ- Trợ lý cho Giám đốc bệnh viện. Sắc đẹp và tài năng của nàng là sự khao khát cho tất cả các bác sĩ trong và ngoài bệnh viện. Lúc gặp nàng, ông chỉ là chàng kỹ thuật viên mồ côi cả cha lẫn mẹ đi làm công cho công ty chuyên nhập khẩu máy móc y tế. Bệnh viện nàng nhập lô hàng lớn và nàng là người tiếp nhận kỹ thuật chuyển giao. Mọi thứ bàn giao xong xuôi ông đánh bạo mời nàng một buổi tối cafe. Nàng nhìn ông sửng sốt như nàng công chúa nhìn chàng Cóc ghẻ xấu xí. Ấy vậy mà không hiểu sao nàng nhận lời và chỉ sau hơn một lần gặp gỡ, ông đánh bạo hỏi nàng: “Em có đồng ý làm vợ tôi không?” Và đám cưới đã diễn ra chỉ sau hai tháng bất chấp sự phản đối gay gắt từ gia đình nàng và sự ngỡ ngàng của nhiều người. Nàng chính thức là vợ ông và là “người Thầy” của ông!

Cưới nàng xong ông lao vào học như điên. Trước đây ông đã có 1 bằng Đại học y khoa Sản+ 1 bằng ĐH Bách Khoa ngành Điện tử giờ ông lại lấy thêm bằng Bác sỹ chuyên khoa Tim như đúng chuyên ngành của nàng bởi ông không muốn bản thân phải thua kém vợ mình. Ông muốn chứng minh cho nàng và tất cả mọi người thấy rằng ông yêu nàng thật sự và không phải là thằng bất tài “đũa mốc mà chòi mâm son”. Tài năng của ông được Giám đốc bệnh viện phát hiện và giúp phát triển vượt bậc khi ngài giao phó cho ông những ca mổ tim quan trọng và ông chính thức sánh vai ngang bằng vợ mình ở cấp độ chuyên môn và cả ở góc độ lòng tự tôn tự trọng của người chồng, thế nhưng…

Nàng, vợ ông là một người khắc kỷ! Cô có một trí nhớ siêu đẳng tới mức ngài Giám đốc chẳng bao giờ phải lật hồ sơ bệnh án khi cần tra cứu, ngài chỉ cần hỏi cô là cô có thể nhớ rõ từng chi tiết hồ sơ điều trị. Thế nên, ông khổ tâm lắm khi nàng chẳng thể nào “quên” bất cứ điều gì. Nàng giống một cỗ máy vi tính, cỗ máy ấy ghi nhớ tất tần tật mọi lỗi lầm của ông từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, đến cả ngày tháng xảy ra và điều đó cứ dần bào mòn hạnh phúc của ông và vợ mình. Nàng khắc kỷ tới mức cứ lạnh như băng mỗi khi ông muốn gần gũi nàng. Mặc cho ông cố gắng chăm sóc, cố gắng chiều chuộng, nàng vẫn tỏ thái độ thờ ơ, vô cảm xúc vì nàng không thể quên được những lầm lỗi của ông. Mà những lầm lỗi ấy…thằng đàn ông nào chẳng có…!

Lâu dần, ông và nàng chai sạn dần những xúc cảm dành cho nhau. Nói đúng hơn, ông vẫn chăm sóc nàng tận tụy như ngày cũ chỉ có điều nàng không thèm nhận những ngọt ngào, không cho ông gần nàng nữa bởi mỗi lúc gần nhau, trí óc siêu đẳng của nàng lại nhớ đến tất tần tật những gì xấu xa của ông như một thước phim quay chậm. Thế nên nó làm nàng đông cứng, nàng trơ lì và ông…ông bẽ bàng…trơn tuột mất hút mọi cảm xúc!

Thời gian trôi, những đau đớn giấu kín trong tim biến đổi ông thành một người có tâm bệnh. Ông thèm khát được chăm sóc phụ nữ, được vỗ về, được nghe lời nũng nịu, những hờn dỗi, những đòi hỏi để ông được chiều chuộng, để thỏa mãn cái tôi dằng xé trong trái tim ông…Ông khao khát được thể hiện những bản năng của con đực, được cưu mang, bảo vệ con cái và được con cái nương tựa vào mình. Ông thèm khát bởi suốt nhiều năm dài, vợ ông, người đàn bà ấy đã như dãy Vạn Lý Trường Thành kiêu kỳ và cứng ngắc, từ chối thể hiện mọi cảm xúc hay yêu thương hờn giận đáp trả. Vợ ông đã biến thành trường mùa đông lạnh giá, nàng đóng băng trái tim nàng và bóp nghẹt trái tim ông. Suốt nhiều năm ròng, ông cố gắng nhưng phải đau khổ yêu nàng bằng tình yêu tuyệt vọng và:

Ông nhận những đứa con gái nuôi. Hầu hết là những cô gái cơ nhỡ, lận đận chuyện gia đình hay khó khăn về tài chính. Ông giúp họ bằng tất cả những gì ông có: chăm sóc bệnh tình, sức khỏe, hỗ trợ công ăn việc làm, giúp đỡ tài chính…Ông đã quá già để có dục vọng thèm khát sinh lý, ông chỉ thèm thuồng nhìn thấy sự yếu đuối mong manh, sự cầu cứu để ông được ra tay bảo bọc, chăm sóc và chở che…điều mà bao năm ròng ông thèm khát ở vợ mình nhưng nàng mạnh mẽ và cao ngạo tới mức tự xây thành trì đánh đuổi ông, ông bế tắc và nhục nhã…

Bao nhiêu đứa con gái thì hết tần đó đứa luôn tìm cách lừa gạt ông để đạt được mục đích. Ông biết rõ và thấu rõ tường tận tâm tính từng đứa một nhưng ông giả lờ, giả ngu. Ông cho phép chúng hả hê với sự bịp bợm miễn sao…miễn sao ông được tận hưởng, được thỏa mãn giây phút được nhìn thấy chúng cười, chúng nũng nịu trẻ con và tiếp tục nỉ non xin xỏ ông. Điều đó khiến ông cảm thấy mình được trọng vọng, được thỏa mãn cái tôi, bù đắp được tất cả những mệt nhoài ông lo toan cho chúng và cả trám được vào lỗ hổng toang hoác vợ ông gây cho ông…

Một ngày nọ đứa con gái nuôi cuối cùng xuất hiện. Đứa con gái ấy tâm tính khác hoàn toàn những đứa trước. Nó xuất hiện trong hoàn cảnh tuyệt vọng về sức khỏe và ông đã ra tay cưu mang. Càng gần cô gái, trái tim ông ngày càng ấm áp, cô dường như lấp dần nỗi cô đơn và tuyệt vọng trong ông. Cô gái mang đến niềm vui cho ông thật sự, cô trong sáng và hồn nhiên như một đứa trẻ. Cô nũng nịu nhưng không gian tà, cô mong muốn nhưng không tham lam với những trò lừa gạt như những đứa con nuôi khác. Ông cảm giác như đang yêu trở lại bởi cô mang đến cho ông đầy đủ mọi cảm giác như lần đầu tiên ông gặp vợ mình, thế nhưng, cô khiến ông lại tuyệt vọng lần nữa!

Cô yêu ông như yêu một người cha thật sự. Yêu bằng tất cả sự ngưỡng mộ, kính trọng và tình thân. Cô không biết trái tim ông ngày càng đau đớn, không thể che giấu được khi ông dần nhận ra: cái tình yêu ông dành cho cô không đơn thuần là tình cha con nữa. Ông cố gắng thoát ra khỏi tình yêu sai trái đó nhưng bế tắc, ông thừa nhận ông thua cuộc và để rồi: ông cố gắng tìm cách thể hiện, ông muốn cô hiểu nhưng dường như…cô vô tư và vô tâm tới mức khiến ông ngày càng bẽ bàng…cô tâm sự với ông: cô vừa tìm thấy một tình yêu!

Ông đứng bên lề cuộc đời nhìn cô lao vào tình yêu mới, cô say đắm rồi lại vật vã đau khổ. Lần nào cô cũng dựa vào bờ vai ông thút thít rồi kể lể, rồi khẳng định sẽ từ bỏ người đó nhưng được dăm ba bữa cô lại nguôi ngoai, lại quay lại với những cuồng nhiệt cũ. Cô bỏ ngoài tai những dặn dò, những khuyên lơn và mặc kệ với nỗi đau thầm kín của ông. Trái tim ông xơ cứng dần, nó mệt nhoài và chằng chéo những vết vá rách toạc mà cô vô ý gây cho ông. Vết rách lớn nhất là vào cái ngày ông phát hiện cô rời bỏ gia đình và đã đi xa thật xa với người tình. Cô không thèm tạm biệt ông vì sợ ông lấy quyền làm cha để ngăn cản. Cô chỉ trở về khi hay tin:

Ông ngã xuống, quá muộn để hồi sức tim. Trái tim ông đã bị chính cô bóp nghẹt, cô làm nó tắt ngẽn và vỡ tung…đột ngột!

Không ai hay biết ông bị suy tim nặng. Ông không còn khả năng về sinh lý và để mặc cho người đời bàn tán và đặt dấu hỏi về những người con. Ông chỉ biết làm tất cả mọi thứ cho chúng vui và đặc biệt với đứa con cuối cùng. Ông yêu cô thật sự và giấu cô bệnh tình của mình. Ông biết ông không còn nhiều thời gian nên đã chạy gấp rút cố làm xong mọi thứ tốt đẹp nhất có thể, để làm quà tặng cô rồi ông ra đi!

Thế là cũng xong một kiếp người…

Nửa hồn thương đau!

Leave a Reply Cancel reply