MÙI 

Thận Nhiên

Tôi sống nhiều nơi, nhiều thành phố, hầu hết là ở VN và ở Mỹ. Có những nơi tôi gắn bó một thời gian dài, rồi rời bỏ, và không còn muốn trở lại. Có những nơi tôi đã bỏ đi nhưng cứ muốn trở về nếu có dịp. Có nơi tôi chưa chính thức sống ở đó, chưa đủ lâu để quen thuộc mọi đường phố, mà thấy thân thiết lắm, như thể tôi thuộc về nó và lý do nó được dựng lên là chỉ dành cho tôi. Khi người ta thân thuộc với một nơi chốn, thì không chỉ thân thuộc về mặt cảm xúc tâm tình như cảnh vật và con người. Hay với màu sắc và tiếng động, thuộc thị giác và thính giác. Mà còn thân thuộc với những thứ được hấp thụ vào bằng những giác quan khác như vị giác, khứu giác, xúc giác. Ví dụ, với tôi, Sài Gòn có mùi đặc trưng của bùn rác, mùi hôi và tanh của cống rãnh. New York thì có mùi khói, hôi nồng, khói của cần sa. Long Khánh có mùi thuốc đạn, mùi xác người phân hủy, mùi chiến tranh. Detroit là mùi thức ăn thừa, mùi ẩm mốc, mùi phân chó, mùi mồ hôi khét của người da đen. Huế là mùi nhang đèn cúng bái. Seattle là mùi cua luộc tôi bắt ngoài vịnh, mùi mực trong hãng in áo thun. Vũng Tàu là mùi gió biển mặn, mùi tanh cá. Quảng Bình và Quảng Trị có cùng một mùi: mùi vong linh phảng phất như sương trên những khúc sông nhỏ và rêu mốc ở mặt tường thành cổ. Dallas là mùi nắng trên 100 độ F và mồ hôi của chính mình trong những ngày hè này… vân vân…

Một ngày tới, ai rồi cũng sẽ rời khỏi trần gian. Người ta bảo thiên đàng là đi lên, còn địa ngục thì đi xuống. Tôi không cần biết địa ngục có mùi gì, nhưng băn khoăn tự hỏi có phải bầu trời có mùi của những giọt mưa.

Leave a Reply

More articles ―

%d bloggers like this: