
Hoàng hôn nhuộm đỏ tôi ngồi
Nhà hàng sát biển ngắm lời sóng khua
Người quanh rộn tiếng vui đùa
Ngoài trời chiều hải âu chua tiếng buồn
Trong lòng phơ phất quê hương
Cần Thơ Đà Lạt Sài Gòn Bạc Liêu
“Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ bậu chín chiều ruột đau”
Mặt trời chìm xuống biển sâu
Người trôi nổi thả trên cầu mông lung
Lung linh trăng áo nhạt vàng
Gió bồng sóng vỗ nỗi lòng lan man
Đêm Thu trở lạnh sẽ sàng
Đồi nương se sắt lá vàng rắt rơi
Sóng biển xả stress lên đời
Bãi khuya quạnh quẽ gió trời quạnh hiu
Nỗi tan hoang mộng tình yêu
Trái tim một chiếc đũa liêu xiêu trầm
Tâm hồn như chiếc tàu ngầm
Dò la đáy biển ngư nhân chốn nào?
Đi như du hành xuyên sao
Đến hằng hà trái tinh cầu tìm em
Từ khi em biệt trái tim
Địa cầu đã trở thành viên đất buồn
Tình như bài Hành Phương Nam
Như đào kép diễn tấn tuồng phu thê
Như miền Trung bão lê thê
Miền Tâm nước lũ não nề lụt dâng
Đường về dờn dợn sương lan
Như bầy ma dạo lang thang nhát người
Thấy mình cũng giống ma trơi
Hoang liêu xóm chợ xó đời múa rong…
Tiếng đàn thê thiết cung thương
Chùng sương co lá mù đường khuyết trăng
Một ngày cô độc tận cùng
Chìm trong tiếng hát hoang đường tôi say
(192618 Thu đã vào lạnh, và Phạm Hoàng Dũng, Lập Minh… đêm có tiếng hát)