Bữa kia nằm dưới cội đào
Bỗng một ý nghĩ len vào trong tôi
Kìa trông ngắn ngủi tấc đời
Nắm xương mỏng mảnh đau lời cỏ cây
Khắc giờ nắng giọt lá lay
Mình đều ở trọ chốn này.
Rồi đi.
Hôm hôm sớm sớm cô đơn
Nối thành chuỗi thập kỷ buồn quạnh hiu
Cố nhân loi lẻ bao chiều.
Trần gian ta biết đã nhiều đổi thay
Và như sương khói qua tay
Mình đều ở trọ chốn này.
Rồi đi.
– Nguyễn Thiên Ngân | Dưới cội đào
(dịch lời bài Peach Tree của Brazzaville)
(Ảnh: Sam Sam)