Bông điên điển đầu mùa

Tuong Minh

Vì nó mà giờ phải đi chợ, vô bếp…

Món gì đây!?

Kệ, niềm vui hoà nỗi nhớ quê hương. 

Ngày đó, những năm sau 75 nhà nghèo lắm lắm. Ở quê khi đó nghèo, nhưng rau trái tôm cá thì bước ra sân là có. Nhà có ruộng, có rẫy do ông Nội để lại cho ba mẹ, nhưng vì một ông sĩ quan, một bà giáo viên, từ Sài Gòn tha 2 đứa con về, ba mẹ phải bước vào một sống hoàn toàn thay đổi nên rất vất vả. Rồi thêm lúa gạo ở đâu để yên ở đó do ngăn sông cấm chợ, lúa chín vàng từ rẫy lại không được chở về nhà cho gia đình ăn…. Nên có bữa cũng phải ăn rau ăn khoai. Mà mấy bữa rau khoai đó lại vô cùng thích thú với mình, nhưng lại là cơm chan nước mắt với ba mẹ. 

Sau nhà có một cái mương nhỏ, có một lối mòn đi ra đường. Ông già chán đời, hay phong thủy hay gì gì không biết mà cất cái nhà thụt tuốt ra thiệt xa phía sau, lại chu cái đít ra mặt đường cái, không thèm nhìn ai. Cạnh đường mòn lại có một cái gò mối, rồi đi vài bước thì có cái ao to cạnh đường mòn. Ao này của ông nội đào nuôi cá. Cả ông nội và gia đình mình đều ăn chay trường nên mỗi năm tát ao thì có ông chú Tư, và chú Út và các em họ mình là vui nhất. Còn mình thích thú đứng coi chứ nhỏ lớn lên không biết vị cá thịt nó ra làm sao. Vậy chứ tối ông chú Tư đi cắm cần câu là đi theo coi, sáng sớm chú đi dỡ cần câu cũng đi theo coi. Mùa mưa, chú đi đào bờ ruộng đặt cái rọ hứng cá, tép… cũng đi theo coi. Mỗi lần mưa to, chú hứng được rất nhiều loại cá, cá chạch, cá rô, cá lóc, cá tràu, cá lòng tong, tép…. nhảy lưng tưng nhìn rất thích. Chú Tư bị câm điếc nên chú cháu nói chuyện với nhau bằng cách ra dấu. Chú bắt được nhiều cá thì chú vui lắm, để dành ăn một ít, còn lại thì đi đem đổi rượu đế. hồi nhỏ hay đi theo chú chơi vì nhỏ ở quê đâu có chuyện gì làm

Chuyện làm được mẹ giao thường là đi hái bông điên điển mọc ở mép nước ao cá nhà ông nội. Lê la mãi được một rổ thì cầm về cho mẹ xào, nấu canh chua, làm gỏi, làm chua, lâu lâu mẹ đổ bánh xèo nhân đậu hủ bông điên điển nữa là hết xảy 

Sáng nay, hái bông điên điển đầu mùa xứ xa, mà sao hình ảnh ngôi nhà ngày xưa, ao cá và bóng mẹ, bóng chú Tư hiện về như một khúc phim, lần lượt quay đều trong trí nhớ. Mẹ và Chú giờ trên trời cao, đang nhìn xuống coi con Minh hái bông điên điển. 

Leave a Reply

More articles ―

%d bloggers like this: