NGẬM ĐẮNG
p h a m t r i
đã chớm tết rồi . Em biết chưa
nhớ em ta đốt thuốc, làm thơ
đèn khuya in bóng thân dạ khách
phố nhỏ mưa run lạnh bóng chờ
đôi lúc nhậu hoài không biết chán
nghĩ đời bất quá được bao năm
yêu chi cho lắm rồi ngậm đắng
cứ gõ nhịp cười như cổ nhân
thưở nhỏ tim ta tràn hùng khí
bây giờ nghĩ lại thấy điên điên
đời này ít ai làm thi sĩ
hôn nắng, ôm mưa ,đắm lụy phiền
thì thôi vỗ bụng mà cười nhạo
bạn bè . Thằng nào được như ta
một trời mây nước làm điên đảo
sáng thơ ,chiều rượu ,tối đàn bà
chiều ra quán nhậu say tới bến
uống cỡ chục chai quậy tưng bừng
người giống như ta , xưa nay hiếm
suốt đời lụy rượu với giai nhân
đêm về với trăng làm bạn lữ
tri kỷ chỉ là mấy bài thơ
thà yêu mưa nắng lòng chung thủy
tội tình gì đau một giấc mơ
những hạt mưa đêm lăn trên áo
tưởng như mùa xuân chạm vào tim
đèn đường gục xuống thềm lạnh cóng
buồn đến vô cùng khi vắng em
không biết đang say hay tỉnh nữa
thử đứng lên xem bước có xiêu
nhìn quanh , chẳng biết mời ai uống
thôi thì mình ta uống cho nhiều
chuyện đời nói hoài thì cũng vậy
vẫn hụt bước chân một cuộc tình
thôi đào rượu chôn chục năm trước
uống đến say mèm cho thất kinh
nãy giờ ta nói mình ta biết
đừng để bụng buồn em nhớ không
lòng ta sau trước là sông biển
giờ như con chim nhốt trong lồng
————————